Chúng ta kết hôn vì gì?

cham-lung

Có một dạo mh không đọc những bài viết của Trang Hạ nữa vì thấy nó cay nghiệt quá, toàn những ngôn từ đao to búa lớn và phê phán nọ kia. Mh chỉ thích đọc những điều gì bình dị, nhẹ nhàng và thực tế thôi, như bài chị viết dưới đây chẳng hạn. Mh đã dành cả tuổi thanh xuân để yêu và chia tay một người, từng mong muốn cùng anh đi đến bạc đầu… cảm giác nuối tiếc là điều không thể tránh khỏi. Nhưng yêu là một chuyện còn hôn nhân lại là một khía cạnh khác khiến mh vừa thấy xa lạ, vừa mờ mịt, lại cũng có chút trông mong. Thực sự rất mâu thuẫn trước câu hỏi: Kết hôn với một người vì yêu, vì hiểu nhau và cùng nhau vui vẻ làm những điều nhỏ nhỏ thôi hay vì đã đến tuổi, vì cần một người ở bên để bố mẹ an lòng, để có một gia đình riêng, sinh con đẻ cái… phew. Không phải tình yêu kết thúc, mà là chúng ta lựa chọn kết thúc vì không vượt qua được bản ngã của chính mình. Tôi bước 1 bước, anh ấy lùi 99 bước.

Nếu như chị Trang Hạ bật khóc vì mớ rau nhặt dở đã được người chồng nhặt nốt, thì mh lại cảm động vì bất ngờ được tặng con búp bê zombie mà mh đặt tên là MJ 9630.

“Mình thường thấy bạn bè mình ngày xưa cưới vì bố mẹ giục, vì đã 24-25 tuổi và yêu nhau đôi ba năm rồi, không trói nhau lúc đó sợ sẽ lỡ mất chuyến đò duyên, biết đâu, khi mà thời ấy 27 tuổi đã là ế…

Bây giờ những bạn trẻ cưới nhau thường điều kiện tốt hơn, đã có một số tài sản nhỏ nhoi làm của riêng, đã có tuần trăng mật, cuộc sống riêng. Mình đã gặp những người cưới nhau chỉ vì… điều kiện của anh ấy tốt quá, lương cao, có nhà riêng, không cưới còn chờ gì nữa? Cũng có người cưới vợ để kịp sinh con đầu lòng đúng vào tuổi đẹp. Có lần, khi nhận thiệp mời cưới, chú rể còn mỉm cười bảo, chúng em thích là cưới luôn, cho kịp mùa cưới.

Những lý do ấy hình như chỉ có một phần là tình yêu, còn một phần, chúng ta cứ phải vội vã chạy đuổi theo cho kịp một thứ gì đó.

Lý do thực sự của một cuộc hôn nhân là gì? Bạn mong chờ những gì từ cuộc sống gia đình riêng? Hạnh phúc, niềm tin, chăm sóc nhau? Những cái đó nó mơ hồ quá, ta nói thế lại thành sáo rỗng! Lấy nhau vì tài sản, sự nghiệp, đỡ gánh nặng đời cho nhau? Những cái đó lại vật chất quá, ta ngại nói ra.
Mình thường đãng trí bỏ quên điện thoại ở đâu đó. Mình thường bận rộn vừa làm việc nhà vừa chạy qua ngó màn hình máy tính một tí. Thỉnh thoảng làm vỡ bát, nấu cháy món ăn, quên tưới nước lũ cây mình trồng, quên cả ăn đúng bữa. Mình thường xuyên đi công tác xa và mười năm qua chưa bao giờ đi công tác mà nhớ gọi điện về nhà, dù chỉ để thông báo rằng, em đã hạ cánh an toàn!

Chiều qua vừa nấu cơm vừa nhớ ra một việc cần, vội ngồi vào máy tính gõ kỳ cạch. Xong việc vào bếp, thấy ông xã đã từ cửa hàng đảo qua nhà một tí, thấy mớ rau đang nhặt dở trong bếp, ông ấy nán lại nhặt nốt mớ rau giúp vợ nấu cơm, rồi lại lẳng lặng đi ra cửa hàng. Không bao giờ ông ấy cằn nhằn sao giờ này chưa cơm nước gì, sao giờ còn ngồi đấy…

Mình xuống bếp, ngồi thừ ra, suýt rớt nước mắt. Có thể ban đầu, mình đã chính là người phụ nữ muốn được nhận những món quà lớn lao và giá trị từ hôn nhân. Còn bây giờ, mình chỉ cần những thứ nhỏ nhoi như thế, vì biết thực ra thứ lớn lao và giá trị nhất của hôn nhân là, sau nhiều năm, người này vẫn còn có thể làm cho người kia cảm động!” 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *